15/10/2015
Văn Ni
Bạn bè khi gặp nhau thường kể chuyện cháu con. Cháu thì chưa cỏ, con thì chẳng nên thân, tôi đem chuyện Molly ra mà khoe.
Molly năm nay 13 tuổi, tuổi đã về hưu nếu tính theo niên kỷ chó. Ngày tôi xin Molly, nó cân nặng chỉ có 8 pounds, ngực to bụng lép rất đẹp gái. Bây giờ Molly đầy đặn, 28 pounds, bụng to hơn ngực, tròn vo như như cái hot dog. Giống chó Daschund dài đòn chân ngắn, rất dể bị tổn thương cột sống cho nên chúng tôi phải ẵm nó khi lên xuống xe. Tội nghiệp Molly, mỗi lần được ẳm đều bị gõ đầu, bị sỉ vả:“ mầy ăn cho cố, nặng như heo!!!”. Nhưng oan ức nầy biết tỏ cùng ai ? Thật ra nặng cân đâu phải lỗi tại Molly. Molly tánh đãi buôi, gặp ai cũng lăng xăng mừng rỡ nên được thưởng hoài. Giẫu rằng đã có lịnh cấm, nhưng mấy đứa nhỏ không cầm lòng nổi với đôi mắt van xin cầu khẩn của Molly nên len lén đút nhét đồ ăn cho nó dưới gầm bàn. Kết quả Molly càng ngày càng ú, càng ngày càng bị chửi bới là đồ tham ăn .
Molly lại bị chửi là đồ phản phúc. Ai nuôi nấng chăm sóc, cho nó ăn cho mập là nó thương, suốt ngày đeo sát như sam. Đi đâu nó lót tót theo sau như cái đuôi, khi ngồi nó nằm dưới chân, khi vào nhà tắm nó đợi ngoài cửa. Nó đã từng phản bội tôi đi theo thằng con nhỏ khi tôi bỏ nó mấy tháng để đi về VN. Thằng con nhỏ đi học xa, nó lại theo thằng con lớn. Khi thằng con lớn ra ở riêng, nó đeo theo bà xã tôi, giẫu rằng nó chẳng ưa gì bà, vì bà là người chửi nó nhiều nhất.
Lần đầu tiên trông thấy Molly ở dogpound tôi đã có cảm tình ngay với nó. Không giống như những con chó khác la sủa ôm sồm, chạy nhảy lung tung, Molly nằm co ro trong góc chuồng, không thèm đếm xỉa đến ai. Tôi búng tay, huýt sáo để gợi sự chú ý nhưng nó cũng tỉnh bơ, chỉ liếc nhìn tôi không chút thiện cảm, rồi lại gục đầu vào hai chân trước. Tôi động lòng thương chú chó cô đơn nên quyết định xin nó. Tên nó là Molly Nguyễn. Quốc tịch Mỹ. Nó chánh thức là thành viên của gia đình tôi từ đó.
Nhưng Molly lại rất chảnh, nó đâu có chấp nhận chúng tôi dễ dàng như vậy đâu!!
Mất cả tháng trường dụ dỗ với lời ngon tiếng ngọt, với đủ thứ đồ chơi, ăn ngon, áo đẹp nó mới xiêu lòng và chấp nhận chúng tôi là người thân của nó!!! Đúng là đồ chảnh chẹ!!!
Từ đấy Molly là trung tâm, là niềm vui của gia đình tôi.
Molly không giống như những con chó khác. Tuy là loài khuyển 4 chân, họ “Cầy”, Molly không nhận mình là loài chó. Tôi sợ Molly sống chung với loài “ human” sẻ buồn, nhớ cội nhớ nguồn, nên đem nó ra vườn chơi cho chó, để nó có cơ hội tiếp xúc với đồng loại. Molly từ chối không thèm chơi với ai, chỉ thích vui đùa với tôi rồi chui vào trong túi mà nằm. Khi tôi dẫn Molly đi bộ, các chó láng giềng ồ ra sủa lung tung, nó tỉnh bơ không thèm để ý, chắc trong bụng chửi thầm đám “chó” tụi bây mất dạy quá.
Sân vườn nhà tôi khá rộng, thường có lắm mèo hoang. Chúng đều bị Molly đuổi chạy cong đuôi, trừ một con mèo đen, to lớn gấp 2 lần molly. Nó thường đến nằm dài trên sân cỏ thách thức Molly. Tôi biết Molly lượng sức mình không phải là đối thủ, không dám lại gần, chỉ nằm yên thủ thế, miệng gầm gừ có vẽ tức tối lắm. Thấy tôi vừa mở cửa bước ra sân, nó liền đổi ngay thái độ anh hùng, dữ tợn, nhe răng, vươn móng, xù lông cổ như con sư tử, lao thẳng vào chú mèo đen đang lim dim trên sân cỏ. Chú mèo bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay, cong đuôi vọt mất. Molly nhìn theo, miệng gầm gừ vẫn còn ấm ức, rồi “ấu ấu” chửi vọng theo: “đồ khốn kiếp, có bố tao đây tao đéo sợ mầy!!!”. Nhờ vậy tôi biết Molly biết dựa hơi người khác!
Molly biết tự đấp mền. Chỉ cần vất cho nó cái mền, nó lây quay, tự đấp cho mình, chùm đầu đuôi kín mít khi thấy lạnh. Khi trời nóng, nó vất mền xuống đất.
Nếu tôi không “nổ” quá đáng, Molly hiểu được ý người, có lẻ qua ngôn ngữ, cử chỉ hoặc nét mặt. Nó chăm chú nhìn thẳng vào mắt người đối diện để tìm hiểu. Molly biết diễn tả sự vui, buồn, sợ sệt, giận, hờn, thương, ghét, khóc, khi có lỗi, bị phật lòng, bất hợp tác, nũng nịu, và biệt ngồi xổm lạy hai tay để xin ăn. Các con tôi bảo nó là “chó người”. Molly chồm lên người hoặc quẹt mỏm vào đùi ai, đó là dấu hiệu xin đi ra ngoài “pee pee”. Molly dẫn dụ ai vào nhà bếp là dấu hiệu đói bụng đòi ăn, chui trốn dưới gầm bàn là đã làm gì bậy, nhảy lon ton, chạy ra cửa rồi chạy vào đó là dấu hiệu xin được đi chơi.
Molly mê được đi chơi, chỉ cần rủ rê nó “Molly đi chơi” hoặc thấy ai cầm sợi dây cột cổ, là nó vọt khỏi giường nhảy lưng tưng vui sứơng lắm. Mổi lần thấy chúng tôi sửa soạn đi đâu Molly đều xin đi như vậy. Nó biết chui đầu vào cái dog harness để được dẩn đi chơi. Nhưng nếu nghe lịnh “ Molly ở nhà”, nó đổi ngay thái độ thành buồn hiu, tiu nghỉu, cụp đuôi từ từ đi vào giường trông thật thảm thương. Dẩn Molly đi chơi tôi thường không phải dùng dây dắt. Molly thích chạy lòng dòng đánh hơi, đánh dấu, nhưng tầm mắt không để rời xa chủ vì sợ bị lạc.
Molly rất tận tâm làm tròn nhiệm vụ của nó: gác cửa, giữ nhà và tiếp khách. Bất cứ người nào mà nó biết, khi vừa mở cửa vào nhà là đã có Molly nghênh đón thật nồng nàn. Nó lăn quăn cuống quýt, miệng thì kêu nói li chi như vui mừng lắm. Đang nằm vểnh mỏ trên giường lim dim ngủ, bỗng nhiên thấy nó bật lên, vểnh tai nghe ngóng rồi lăng xăng chạy ra cửa ngồi chờ, tôi biết có người thân sắp đến. Molly sủa ầm lên thông báo có khách lạ, khi có tiếng chuông kêu “đinh đong”. Khi thấy nó gầm gừ, sủa vài ba tiếng rồi lại ngủ tiếp, tôi nên ra cổng lấy thư là đúng lúc. Không giống những con chó khác, Molly không bao giờ sủa bậy. Nửa đêm nghe nó sủa sau vườn, chắc chắn là có chuyện, hoặc có con mèo hoang đang rình bắt cá Koy trong hồ, hoăc có con opossum đang ăn cắp trái cây.
Molly ghét cay ghét đắng 2 con chó láng giềng, cứ vô cớ sủa hoài. Thừơng thì Molly không thèm đếm xỉa, nhưng thỉnh thoảng nó phát điên, nhe răng làm dử, chửi bới om sòm rồi bỏ đi. Tôi nhìn nó mà phì cười.
Một hôm, Molly mang cái mũi sưng vù, miệng nói “ư ư” mét với tôi là nó bị ong chít vào mũi. Từ đấy Molly thề không đội trời chung với loài ong và Molly tự nhận thêm trọng trách bắt ruồi trong nhà, vì nó không phân biệt được ong và ruồi. Thấy con gì bay là đà là nó chộp cho bằng được.
Hồng nhan thường bạc phận. Tưởng đâu được sống yên bình trong tình yêu và hạnh phúc sau một lần đau khổ vì bị bỏ rơi vào dogpound, sống gió lại đến với Molly.
Một hôm tôi làm việc ngoài sân trước nhà, vô ý không đóng cửa chánh. Hai con chó hoang, không biết từ đâu tới đã lẻn vào nhà vây cắn Molly. Khi tôi nghe tiếng kêu la thảm thiết của Molly, chạy vào thì đã muộn. Lần theo vết máu tôi tìm thấy Molly đang run rẩy trong góc sân sau vườn, người đầy máu. Máu đang phun vọt từ cổ, ruột đổ ra ngoài. Nó nhìn tôi với đôi mắt khẩn trương đau khổ như van xin cầu cứu. Tôi thấy đau đớn như chính mình đang bị nạn.
Tôi ôm Molly đè bụng nó vào áo t-shirt, ngón tay đè trên động mạch cổ, một tay gọi 911 cầu cứu. Cảnh sát đến. Tuy từ chối giúp tôi mang Molly đi cấp cứu, nhưng họ đề nghị giữ nhà cho tôi.
Nhờ cảnh sát đã gọi trước, y tá đã đợi sẳn khi tôi đến Bịnh Viện. Molly được mang ngay vào phòng cấp cứu. Người tôi đầy máu nên cô Y tá cho tôi mượn cái áo nhà thương để thay. Mấy bà Mỹ già ngồi trong phòng đợi, tay ôm chó đầu cột nơ xanh nơ đỏ y như chủ nó, nhìn tôi với đôi mắt thương hại, như muốn nói lên lời cãm thông và chia sẻ.
Hai giờ sau, Bác Sỉ ra gặp tôi, bắt tay chúc mừng và đưa tôi vào thăm Molly. Molly vẫn còn mê, nằm trên giường chằng chịt giây và ống. Lông nó bị cạo từng mãng lớn lốm đốm trông như đang nằm trên bàn xẻ thịt. Tôi vừa thấy thương vừa thấy buồn cười với ý nghĩ: Hên cho mầy được làm chó Mỹ, nếu là chó Việtnam mầy đã biến thành chả chìa, rựa mận!!!
Lúc chuyện xảy ra, bà xả tôi không có ở nhà, và tôi vì quá khẩn trương nên quên gọi báo. Khi về đến nhà bà thấy xe cảnh đang chóp đèn, cửa nhà lai mở tung. Bà hốt hoảng chạy thẳng vào trong, chứng kiến cảnh sát hổn độn sau trận chiến, sàn nhà đầy vết máu. Bà kinh hoàng la khóc, nghĩ là tôi đã bị giết chết sau trận tử chiến với bọn cướp. Nếu không có anh Cảnh Sát kịp thời giải thích, có lẻ bà đả phát điển rồi!!!
Ngày hôm sau cả nhà đi thăm bệnh nhân Molly. Nó nằm yên trong chuồng, ngoắc đuôi chào đón. Thì ra chỉ có cái đuôi của nó là phần còn nguyên vẹn, và có lẻ đó là phần duy nhất trong người của nó không bị đau đớn khi cử động. Nó cố nhịn đau, ráng từ từ lết ra khỏi lồng, miệng thì ư a nói lung tung như vui lắm.
Ngày Molly xuất viện, mọi người ăn mừng vui vẻ, chỉ riêng mình tôi âm thầm đau khổ với cái bill bịnh viện: $5,500.00.
Có lần gia đình hợp mặt vui vẻ bèn bàn về chuyện Molly. Chúng tôi đều biết không bao lâu nữa Molly sẻ bỏ chúng tôi. Mấy đứa con đề nghị, để giử mãi hình bóng Molly, nên tìm một con chó con giống y như Molly để thay thế. Bà xả tôi, ngược lại, thề là sẻ không bao giờ nuôi chó nửa, vì bà đã quá sợ rồi viển cảnh sinh ly tử biệt. Riêng tôi, tôi đã chuẩn bị ngày Molly ra đi. Có lẻ tôi sẻ không buồn như bà xã tôi, nhưng cuộc sống của tôi sẻ có nhiều thay đổi để thích ứng với sự mất mát lớn.
Tôi sẻ cãm ơn Molly đã đến và đã ra đi. Molly đến mang cho tôi nhiều hạnh phúc. Molly đi để lại cho tôi nhiều bài học.
Molly đến rồi đi, cũng như chúng ta đến rồi sẻ đi. Hảy chấp nhận và chuẩn bị.
Cám ơn Molly.
Garden Grove 07/30/2015.
Văn Ni/Nguyễn